Luân Tâm

GIÓ THOẢNG HƯƠNG ĐƯA


Đi em hồng núi trắng sông
Xanh mây gội tóc nắng bồng gót sen
Mắt xa lạ chân thân quen
Đã bao nhiêu kiếp anh khen chân nầy?
Thơm thương trắng nuốt vòng vai
-Em không cần vẽ chân mày đâu anh !
-Hay là em muốn để dành
Đêm xuân khoe mộng nghiêng thành tân hôn
Đường vui hoa bướm chập chờn
Gọi trăng dỗ gió ru hồn tình ca
Thẹn thùng yều điệu kiêu sa
Sóng tình bốc khói nâng hoa hứng tình
Không Thủy Tinh không Sơn Tinh
Mà sao sóng gió điêu linh bão tràn
Không hề lỡ bước sang ngang
Mà sao một chiếc xe tang não nùng
Đường mưa lối nắng rưng rưng
Em không về nữa điên khùng chiêm bao!
Gió qua rừng núi thêm đau
Gió qua cát bụi xanh xao đợi chờ
Em là thơ đẹp hoang sơ
Em là thơ đẹp ngây thơ kiếp nào
Nghìn xưa gặp gỡ nghìn sau
Em như dòng nước không màu không tên
Có khi nhớ có khi quên
Để anh lẻo đẻo một bên si tình
Chưa được nhìn chưa cho nhìn...
Em đừng đổ quán xiêu đình tội anh !
Chong đèn thức trắng năm canh
Hắt hiu hương nhớ lạnh tanh bóng gầy
Rượu buồn uống mãi không say
Thuốc buồn hút mãi hương bay lạc hồn!
Nửa mê nửa tỉnh ôm hôn...
Chưa vào tình sử sao chôn thuyền tình ?
Lẽ đâu không có chúng mình
Không thương không nhớ không tình không mê ?
Lẽ đâu em thực không về
Bỏ anh trơ tọi bên lề rêu xanh
Đi chưa đành ở chưa đành
Thì thôi... ngủ suốt năm canh bốn mùa
Nghìn sau gió thoảng hương đưa
Xin đừng trách nắng hờn mưa tội tình ...
MD.03 /04/04
Luân Tâm

Được bạn: vdn 29.10.08 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "GIÓ THOẢNG HƯƠNG ĐƯA"